pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tiếu Vong Thụ (Cây Quên Cười)


 phan 23(end)


Kệ đi, tính tình của thần tiên kì cục lắm, tôi còn phải đi thay cha A Hoàng nữa, cười nhạt với anh ta, tôi đi khỏi nhà tranh, tuyết rơi xuống người có cảm giác lạnh thấu xương. Tôi nghĩ tới San San, cô thường xuyên tới đây, cha của A Hoàng liền chuẩn bị một áo khoác lông phượng cho cô, quấn kĩ cô không phải chịu tí gió nào, chỉ lộ ra gương mặt mũm mĩm xinh xắn ngọt ngào, khiến người ngoài thật hâm mộ. Nếu Long Thất cũng ở cạnh tôi, chắc chắn sẽ đối xử với tôi tốt hơn thế nữa. Trong lòng lại đau xót, suýt nữa rơi nước mắt.


“Hôm qua, cha tôi gọi đến Đông Hải.” San San đứng sau lo lắng nói.


“Ông ấy biết rồi à?” Tôiả kinh quay đầu lại, sốt ruột hỏi.


“Chắc cha biết rồi, có điều tôi không chờ cha mở miệng, nói một câu chận hết mọi lời chất vấn của ông ấy lại, còn khiến ông ấy phải giả vờ không biết gì, sau đó đuổi tôi về,”


“Cô rõ thật là, haha.” Tôi nuốt câu lưỡi không xương trăm đường lắt léo vào bụng, cười hì hì nhẹ nhõm.


“Chị không muốn tôi đã nói gì sao?”


“Tôi không nghĩ gì cả, chỉ cần tiếp tục làm cạn khô nước Hàn đầm, có thể phá vỡ bùa chú của ông ấy là được rồi.


“Tôi nói, nếu không có Hợp Hoan, chỉ sợ Thất ca sẽ thành đoạn tụ.” Tôi run tay, quay đầu nhìn lại, San San đang khép chặt áo lông phượng của mình, cười đắc ý. Tôi cười khổ mà nói: “Sau đó, cha cô liền cảm kích tôi, nên mắt mở một con nhắm một con tùy ý chúng ta à.”


“Đúng thế đúng thế. Tuy ông ấy giận Long Thất vì một gốc cây mà phạm thiên quy nhưng càng không muốn con trai mình trở thành đoạn tụ. Nói tới nói lui, chỉ sợ bây giờ đang lén niệm a di đà phật cảm tạ chị trong lòng ấy chứ. Ha ha.”


Tôi vẫn hướng về Hàn đầm nói: “Long Thất, bây giờ có lẽ chàng phải chịu tội danh này đi, dù sao chàng cũng không biết.” Sau đó cười nắc nẻ với San San.


Chương 74 : ĐOẠN KẾT


Cuối cùng, nước trong Hàn đầm ngày càng vơi đi, tôi có thể nhìn thấy Long Thất đang bị giam lại trong màn tiên chướng dưới đáy đầm. Đột nhiên anh ngẩng lên, sửng sốt hồi lâu, dùng ánh mắt hung dữ nhìn tôi, như thể có thể nhìn thấu cả đáy lòng. Tôi muốn cười với anh đẹp một chút, nhưng khóe miệng không thể nhếch lên, méo xẹo. Mặc kệ, muốn khóc thì sẽ khóc, anh đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi, lại bị tiên chướng cản lại.


Mặt nước ngày càng cạn đi, tiên chướng vừa đụng mặt nước liền phát một tia sáng trắng, như tia chớp, sau đó hóa thành hư không. Long Thất nhảy từ trong đầm ra, đến trước mặt, sau đó đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi, nói: “Em đúng là đứa ngốc.” “Đây là lần thông minh nhất của em rồi, nếu không, chàng đã phải chịu khổ sở suốt ba trăm năm, chàng nói đi, sau này phải cảm ơn em thế nào.” Tôi mừng đến chảy nước mắt, hoàn toàn không để ý đến San San và cha A Hoàng đang đứng trước mặt, chỉ nhìn Long Thất mà thôi.


“Cảm ơn em làm gì, em là tôi, tôi là em, mình vì bản thân, còn phải cảm ơn sao?” Trong mắt lẫn khóe môi đều có vẻ hài hước, lời này tuy hơivô lại, nhưng tôi rất thích.


Anh đưa tay kéo tôi qua, chạm lên đuôi lông mày của tôi, chùi đi bao nhiêu bông tuyết, sau đó ghé vào tai tôi thầm thì: “Tôi có nghe em đến trách tại sao tôi không sớm tưới nước chung tình một chút, không biết tôi đã vui xiết bao, chịu chút khổ sở này, tôi không hề hối hận.” Tôi vừa sợ vừa thẹn đẩy anh ra: “Chàng nói gì, không phải San San đã bảo, chàng không nghe gì cả sao?”


“Những gì em ấy nói trước giờ chỉ nghe một nửa thôi, vì thứ nhất em ấy vô tâm, hai là trí nhớ không tốt.” Anh lại cười ngọt ngào với San San.


Tôi nhìn qua San San, vẻ mặt phấn khích si mê, làm như đang xem kịch vui.


Tôi vội vàng đi lên bờ đầm, rút bếp tử kim từ trong người cô ấy ra, tắt tam vị chân hỏa, sau đó đưa cho Long Thất: “Đây là tam vị chân hỏa mượn được của Nhiễm Diệp tinh quân, chứng ta phải mang trả lại anh ta, may mà chàng có người bạn tốt như vậy, trong lòng em rất cảm kích.”


“Nhiễm Diệp tinh quân?” Long Thất ngẩn người, trầm tư, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Tôi không quen biết với anh ta, thật sự không ngờ anh ta lại đến giúp, quả thật cần phải đến tạ ơn.” Anh đến bên cạnh San San và cha A Hoàng, chỉ chỉ vào mũi San San, nói: “Để anh cho em xem cái gì là đoạn tụ.” Sau đó ôm lấy vai cha của A Hoàng, làm ra vẻ muốn dời xuống dưới eo anh ta, vẻ mặt San San kinh hãi, cha A Hoàng hét thảm một tiếng, vội vàng giãy ra, sau đó gọi một đụn mây tới hoảng loạn chạy đi. Long Thất đắc ý nhìn theo, sau đó kéo tôi: “Chúng ta đi tìm Nhiễm Diệp tinh quân.”


Tôi và anh đứng trên mây, bốn bề mờ ảo như khói, mây trắng như sen nở rộ từng đóa dưới chân. Gió thổi bay quần áo anh, nhuộm hơi thở của anh, tôi nhìn áng mây trôi dưới chân, cảm thấy giờ phút có thể được sóng vai bên anh đứng trên đụn mây thế này như một giấc mơ, không muốn tỉnh lại.


Chỗ của Nhiễm Diệp tinh quân rất tĩnh mịch, rừng trúc xanh biêng biếc, sâu thẳm như đường hầm.


Anh đứng trước cổng, tựa hồ như biết chúng tôi tới. Long Thất chắp tay cảm ơn anh, anh lại cười nhạt: “Là tôi nên cảm ơn anh mới đúng.” Long Thất không rõ thế nào. Anh ta tiến về trước, lấy tay che mắt Long Thất, chốc sau, lại nắm tay, nhìn Long Thất thật lâu, Long Thất cũng sửng sốt, cũng nhìn anh thật sâu. Tôi đứng bên cạnh không hiểu, không biết là thế nào, bỗng có một nỗi chua xót từ trong. Xem ra vị Nhiễm Diệp tinh quân có gì đó sâu xa với anh, biểu tình và động tác cực kì mờ ám, chẳng lẽ anh ta đã thầm mến Long Thất từ lâu?


Tôi đưa bếp tử kim cho anh ta, nói: “Cảm ơn anh!” Anh nhận lấy, nhìn tôi, sau đó dời mắt, nói với Long Thất: “Tôi đã làm trái ý trời, dùng bảy thế để trả, nhưng không hối hận. Tôi chỉ hối hận một điều, mong anh…” Anh ta nói chưa hết đã xoay người bước sâu vào rừng trúc, Long Thất vẫn ngơ ngác nhìn anh ta, mãi đến khi không thấy bóng lưng.


Trong lòng tôi càng cảm thấy thật chua xót, đúng là anh ta có gì đó không rõ ràng với Long Thất thật, bởi vì đang có mặt tôi nên mới nói chuyện khó hiểu như vậy. Tôi xoay người, cảm thấy bực bội lắm lắm.


Cuối cùng Long Thất cũng lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn tôi, cả buổi không nói gì, đột nhiên cảm thấy có gì không ổn, nói: “Bộ dạng của em, chẳng lẽ uống dấm (đang ghen) à?” Nói xong, còn cười ha hả, tôi hơi cáu, muốn bỏ đi thì phát hiện mình bị anh ôm, nhịn cười bảo: “Sức uống dấm của em không tệ, cả nam nhân cũng không tha.”


Tôi hừ một tiếng.


“Anh ta và tôi không như em nghĩ đâu.”


“Thật à?”


“Chuyện này, không nên nói thì hơn.”


“Không nói hay là mắc cỡ không dám nói, đúng là mờ ám.”


“Không phải, oan quá!”


“Chàng nói ngay, không phải chàng từng nói, chàng là em, em là chàng, chuyện gì của chàng cũng phải nói cho em chứ.”


“Chuyện này chuyện này ấy à, vị tinh quân ấy, chịu ý trời xuống trần để kéo dài ba trăm năm long mạch triều đình, trong mệnh cách anh ta làm thần tử, trợ giúp minh quân. Có điều, anh ta lại hết lòng yêu một cô gái, nhưng cô gái kia không chỉ khiến anh ta thành dân thường, lại còn đổi minh quân thành người khác. Thượng đế phẫn nộ, muốn cô gái kia vĩnh viễn không được siêu thoát. Anh ta ôm vào người, muốn xuống trần chịu luân hồi bảy kiếp để bù lại cho tội lỗi cho cô gái kia. Còn tôi, trong lúc vô tình giúp cô gái ấy được gả vào nhà tốt, sống những ngày tốt đẹp, anh ta nhất định phải cảm ơn tôi thế thôi. Tuyệt đối không hề có ý gì khác.”


Tôi chăm chú lắng nghe, hình như không có gì đáng ngờ. Xem ra anh ta cũng thích con gái, không có ý gì khác với Long Thất nữa. Tôi yên tâm hơn, nói với Long Thất: “Chàng đã tưới nước chung tình vào em, chàng cũng phải uống một bát nữa, nếu không thì sao công bằng được.”


“Ha ha, nước chung tình tôi không uống cũng một lòng một dạ với em mà.”


Tôi vẫn không cam lòng, anh lại ghé vào tai tôi nói: “Tôi có hai chuyện muốn nói cho em , một tốt một xấu, em muốn nghe gì trước?”


Tôi dừng bước, nhìn anh: “Tùy chàng.”


“Tin tốt chính là, nước chung tình, nhất định phải uống mới có tác dụng, rắc lên người, chỉ là dọa em thôi, có điều may mà em bị dọa, dọa đến lộ chân tâm, haha.” Tôi vừa nghe, hô lớn bị lừa, có điều như anh đã nói, dù không có nước chung tình, tôi cũng một lòng với anh, chuyện này coi như xong, tôi độ lượng một chút cũng được.


“Tin xấu là, sinh nhật phụ vương tôi sắp tới rồi.”


Tôi nghe thế cũng rất sốt ruột, Long Thất đã phạm sai được chúng tôi tự động phá chú thả từ Hàn đầm ra, nhất định phải chuẩn bị một món quà thật tốt, để ngài ấy được vui.


“Em có ý kiến gì không?” Long Thất hỏi.


“Em, mấy ngày trước nào có tâm tình đâu mà nghĩ chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách thôi.” Tôi cau mày đau khổ nói.


“Tôi có ý kiến hay này.” Hiếm khi Long Thất lại không đau đầu vì chuyện tặng quà.


“Cách gì?”


“Cách này là nhờ trước đây em nghĩ ra cho tôi đấy. Nếu chúng ta tặng cho ông một thằng cháu trai, em xem có phải giận gì cũng hết đúng không.” “Cháu?” Tôi hỏi ngược lại, sau đó lập tức hiểu ra, mặt nóng hôi hổi.


“Tuy không thể một lần tặng ông ấy mười đứa, nhưng mà năng nhặt chặt bị, sớm muộn gì cũng đủ số.” Anh cười ha hả, khoái chí nhìn tôi, sau đó gào lên thảm thiết.


Không biết tay anh có bị bầm tím không nữa.


Phiên ngoại


Tôi đứng trong rừng trúc xanh biếc, nhìn bóng hình hai người xa xa, muốn cười, nhưng trong lòng như ai quất.


Tôi đứng ngắm mặt trời lặn và mây trôi suốt bảy ngàn năm, chưa từng xuống trần. Ngày nọ, nghe một đoạn đối thoại của Ngọc đế và Thái thượng lão quân ở điện Lăng Tiêu. Nói rằng cây lang mai dưới trần gian cảm ứng linh khí trời đất, sắp kết được ba quả. Xem ra ý trời có định kéo dài long mạch dưới trần thêm ba trăm nữa.


Thái thượng lão quân bấm đốt tay tính toán, lắc đầu thở dài: “Vận số đã hết, làm sao để kéo dài thêm ba trăm năm, việc khó đây.”


Ngọc đế vuốt râu, ngẫm nghĩ, nhìn thấy tôi đang đứng bên cạnh, mỉm cười: “Tinh quân chưa từng xuống phàm giới, không bằng đi một chuyến, trải nghiệm sinh lão bệnh tử và thất tình lục dục ở nhân gian, lại tích thêm công đức, sau này cũng tốt cho việc thăng cấp.”


Tôi nghe hiểu ý của ông ta, đại khái muốn tôi xuống trần giúp thay đổi tình hình, tôi thế nào cũng được nên gật đầu đồng ý. Ở thiên giới, tôi vốn cũng là một tiên nhân rảnh rỗi.


Trước khi hạ phàm tôi có xem qua mệnh cách, chuyển thân là Hướng Tử Thần, điểm tốt nhất trong tính cách là người không có dã tâm, không gây phiền phức cho triều đình, biết thành công sẽ rút lui. Nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là không có chí tiến thủ trên quan trường. Có một người mẹ luôn thúc đẩy, không thể tùy ý lui về sau.


Anh ta làm thừa tướng trợ giúp minh quân hai mươi năm, một người trong sạch, khiến người kính trọng, sau khi lui về quy ẩn ở núi rừng, sống thọ chết lại nhà. Tôi đọc qua, rất hài lòng.


Thế là, tôi trở thành thiếu gia của Hướng phủ. Trưởng thành đơn giản, êm đềm, mãi đến khi gặp nàng.


Lần đầu tiên, khi nàng đứng trước mặt tôi, như cơn gió mát lành trong núi, không hề có vẻ ngượng ngùng, tươi tắn tự nhiên. Nàng chỉ nói hai câu rồi vội vàng rời đi, không nhìn tôi một cái, nhưng tôi đã đưa nàng vào lòng. Lần thứ hai, khi nàng xuất hiện ở Hướng phủ thì đã hai năm sau, vốn tôi cho rằng sẽ không được gặp nàng nữa, bèn vẽ một bức tranh treo ở thư phòng, lúc không người sẽ lấy ra từ từ ôn lại. Tôi hồi tưởng lại cơn gió ngày gặp mặt đầu tiên hôm ấy như vừa phất qua gò má, sợ sẽ quên mà ghi lại từng chút, từng chút một. Mừng rỡ khôn xiết nhưng lại không dám xác định hoàn toàn, vì nàng ăn mặt rất nghèo túng, lại còn cải nam trang. Nhưng tôi chỉ hỏi một câu thì biết chắc là nàng. Đấy là lần vui sướng nhất trong suốt hai mươi năm. Thế mà lại không có ai cùng chia sẻ, tôi chỉ có thể nhìn lén nàng, rồi lại cười thầm trong bụng.


Tôi và nàng bên nhau mỗi ngày, thời gian đó thật ngọt ngào. Ông trời rất tốt với tôi, đưa người tôi mong nhớ ngày đêm đến bên. Tôi mong sẽ được thiên trường địa cửu cùng nàng, chỉ là cửa ải của mẹ, làm sao để qua.


Lúc tôi đáp ứng yêu cầu của mẹ chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút, nghĩ đến tương lai, tạm thời đi ngược với chút ý nguyện thì đã làm sao?


Tôi tin vào năng lực của mình, thi được công danh không phải chuyện khó, chỉ cần có thể được ở bên nàng.


Tôi dắt tay nàng đi một đường, ngay thời phút cuối cùng, tưởng như có thể chạm vào hạnh phúc, lại hoàn toàn biến mất. Cuộc đời trêu đùa. Lần đầu tiên tôi hiểu rõ quy tắc của nhân gian, cũng biết mình đơn thuần, và cả tính yếu đuối bên trong.


Tôi muốn xử lí chuyện này thật chu toàn, không liên lụy người nhà, không tổn thương chính mình, cũng có thể để mặt mũi cho hoàng thất. Cho tôi thời gian, nhất định tôi sẽ làm được. Thế nhưng, từng bước từng bước lại bị đẩy vào đường cùng.


Quá nhanh, tôi không kịp nghĩ kế, không kịp cứu vãn, chỉ có trơ mắt nhìn sức sống của nàng cạn dần, bó tay chịu trói. Một người phàm bất đắc dĩ và hèn mọn làm sao, tôi cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.


Cuối cùng, tôi lấy danh tu đạo để đổi lấy tự do, nhưng không còn nàng bầu bạn.


Mấy mươi năm cuối đời, tôi thường thấy một bóng người trong mộng, quen thuộc như bàn tay mình, nhưng tỉnh lại thì hoàn toàn không có tung tích, sự mê đắm này, cuối cùng khi chôn vùi thể xác, nhờ Ngọc đế mới hiểu rõ.


Trong mây mù thiên đình tôi mặc một đời mê hoặc, đi ngược với mệnh cách, không có đóng góp gì, lại lãng phí năm mươi năm nhân thế. Kì lạ là, lại không hề hối hận.


Tôi nguyện ý luân hồi bảy thế, để bù cho lỗi lầm vô ý của nàng.


Ở trần gian năm trăm năm, khi trở lại thiên đình, rất muốn biết nàng thế nào, nàng có thể qua được thiên kiếp không, tôi lo lắng ưu sầu. Vốn biết rõ tình này không nên, đã là Nhiễm Diệp tinh quân của thiên giới, không được có lòng phàm, quan tâm thôi cũng là tội lỗi. Tôi đóng cửa không ra ngoài, để khóa chân, cũng là khóa lại tim mình.


Nhưng tôi vẫn không thể kiềm được, tự nói với mình, chỉ cần biết kết quả là được rồi, sau này sẽ buông tay.


Kết quả này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, không yên lòng.


Trong băng tuyết ngập trời nàng nhìn tôi đang đứng trên mây thật lâu. Thái độ đối nhân x thể nàng, vẫn cố chấp như thế, vẫn đơn thuần như nước.


Tôi thở dài, cuối cùng vẫn không thể buông.


Kiếp trước tôi đã nợ nàng quá nhiều, kiếp này không thể lại vuột mất. Vì sao tôi giúp Long Thất, không muốn để nàng rõ nguyên nhân, nàng cứ ngây thơ vui vẻ hạnh phúc là được rồi


Tôi biết cuối cùng anh ta và nàng sẽ tới cám ơn.


Long Thất và nàng rất xứng đôi, cuối cùng tôi cũng yên tâm, buông tay.


END
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .